Em còn nhớ hay em đã quên
Chiều mưa Phan Thiết chiều êm đềm
Đường Trần Hưng Đạo nhiều lưu luyến
Đọng lại trong tôi lắm nỗi niềm
Nhà thờ Lạc Đạo nơi hò hẹn
Mình vẫn thành tâm đến nguyện cầu
Vi vu rặng liễu bên đường nhỏ
Chúa biết lòng ta luôn có nhau
Cuộc sống đơn sơ mà thắm thiết
Lòng người tỉnh nhỏ dễ gần nhau
Phú Trinh Đức Thắng hai mà một
Hòa Đa Phan Rí có xa đâu
Bởi thế nên tình em với tôi
Dẫu rằng xa cách muôn trùng xa
Vẫn như gần gũi trong gang tấc
Dù chỉ là trong giấc mộng thôi
Nay dạt trôi bon chen xứ người
Nặng trĩu bao nhiêu nỗi đắng cay
Đời dẫu có dư mà vẫn thiếu
Thiếu tình em lạnh thiếu bàn tay
Thôi nhé người em Phan Thiết ơi
Tình xưa nay đã cách xa rồi
Còn chăng nghĩa cũ tôi gìn giữ
Một thoáng bâng khuâng gửi đến người