Tác giả: Hà Phương Anh
Chiều mùa đông. Đốt ngọn lửa hồng. Ta cười với bóng, bóng ta lặng thinh. Ồ kìa một bóng ta say! Rượu nồng ngọt cay. Khói thuốc xanh bay, bay vào hư không. Bạn là tôi. Đôi bạn chung tình. Gần nhau không hẹn.
Tác giả: Hà Phương Anh
Có bao giờ bên ấy. Nhìn những hạt mưa rơi. Nghe từng giọt dài ngắn. Như hợp tan trong đời. Có bao giờ anh thấy. Hạt mưa trong mắt người. Long lanh nhưng bất động. Vương vấn lệ không rơi. Sóng nào hai lối rẽ.
Tác giả: Hà Phương Anh
Về suối nguồn im lặng. Nổi đau trên tay người. Đàn chim đen trở lại. Giọt máu trên môi người. Cuộc đời nào xanh mộng. Thuyền trôi về bến mê. Tóc che đời kiều nữ. Ngủ vùi trong tiếng mưa. Bước rất hờ đêm tối. Đêm.
Tác giả: Hà Phương Anh
Em về như cơn gió. Qua cõi đời ta mưa. Hồn đau thân cỏ uá. Nghiêng xuống chiều bơ vơ. Em về như vạt nắng. Thắp sáng vườn ta đêm. Giữa muôn trùng hoang vắng. Chốn nào sẽ bình yên. Em về như ngọn sóng. Vỡ trên.
Tác giả: Hà Phương Anh
Mỗi dêm trước gìơ đi nằm. Đàn ông phải chụi chăm lo việc nhà. Sau dó tới việc hầu bà. Quét nhà hút bụi pha trà nâng ly. Để cho bà dược tù ti. Ăn ngon mặt dẹp béo phì mát da. Đàn bà xinh dẹp thiết - tha. Chồng xem cùng.
Tác giả: Hà Phương Anh
Em xa cuối chân trời nên phố vắng nhau. Nhẹ bước, nhẹ bước bước trong lẻ loi. Một mình tôi nhặt lá chiều vàng thu. Buồn với cơn mộng. Nhạt nhoà tình yêu. Này em, em có bao giờ gom lá thu rơi. Tình lỡ hỏi lá bay về.
Tác giả: Hà Phương Anh
Chỉ vài giọt sương. Rơi trên làn cỏ rối. Chỉ là thoáng mây vương. Sao nghe lòng vời vợi. Chỉ là chiếc lá rơi. Trong vườn chiều êm. Chỉ là con nước trôi. Sao nghe dường sóng lạ. Chỉ vài sợi tơ. Bồi hồi con nhện.
Tác giả: Hà Phương Anh
Kỷ niệm đã lên non bóng trăng nhoà trong mây. Để đón bước em về dòng sông khổ lụy. Thả sầu con thuyền vàng bay màu úa. Đơn chiếc những vì sao. Mây trắng pha màu áo. Vành nón che lời duyên. Bàn tay hững hờ. Chắn gió che môi.