Lòng đã vắng từ khi xa địa đàng
Hồn đã úa từ khi thu chưa vàng
Ly rượu đầy tràn ngoài chân mây
Khói thuốc bay tưởng như mộng cháy
Và rét mướt buồn tênh hơn ngục tù
Và thế giới bọc vây trong sương mù
Huyệt mộ đào vùi dập chiêm bao
Vết chém sâu đời cũng quặn đau
Ôi, người tìm chân mây
ly rượu phiền muộn hoài
miền hoang sơ bỗng thấy
Ôi, chuyện tình yêu ma
thoáng cuộc đời phôi pha
tiếng ru nào mời gọi về nguyệt mồ
Còn nỗi nhớ chờ nghe ta tỏ tình
Còn trái cấm gọi đam mê ta thèm
Lời nghẹn rồi, giọt lệ lại quên rơi
Trái đất ơi, còn ta còn ai ?