Phận người như bèo trôi lênh đời giữa biển đời
Giàu tiền ngỡ thật vui như xuân xanh đang tới
Vùi mình trong những giấc mơ hoang
Chìm đắng trong ngàn cơn mộng vàng
Mặc kệ nơi thế gian bao kiếp người đang héo tàn.
Xuân qua thu đến đời ta như con thuyền lạc bến
Bao nhiêu hạnh phúc giờ đây theo cơn mơ vội tan vỡ
Khi sang đông chắc nhận ra mình trót mang sai lầm
Để giờ đời ta cần lắm chút ánh sáng từ tâm.
Người ơi! Mang dối gian mà chi
Rồi mai nhắm mắt có giữ được gì
Ngoài tháng năm lạnh lùng đơn côi
Cùng nỗi đau thân xác rã rời.
Đời ta như giấc mơ mà thôi
Thu qua đông tới xuân cũng phai phôi
Hãy đổi thay mở rộng đôi tay
Để thế gian này chẳng còn những nỗi đau giăng đầy