Hôm kia em (anh) thức canh tàn,
đêm qua nuối tiếc mộng vàng
Em ngỡ tình mình lâu năm tháng
Đêm nay như những đêm rồi
Yêu nhau nói chẳng nên lời
khúc ân tình còn khép trên môi .
Vẫn biết kiếp này không tròn duyên đâu,
gặp người chỉ chuốc thương đau
mà mình vẫn cứ yêu nhau .
Vì sao, em ơi có biết vì sao ?
tình mình ngàn năm luyến lưu
Mãi mãi tựa duyên ban đầu .
Nhìn trời anh đếm từng cánh sao
Hỏi rằng: Hỏi lòng người anh yêu dấu!
Có mấy đêmbuồn như những đêm này
khéo mắt mờ lệ thấm tràn đầy,
mà ngỡ duyên mình kết trọn vòng tay .
Mình ngồi nghe gió đùa với nhau thì thầm:
Bảo rằng người tôi yêu dấu .
Cũng thấy se lòng mỗi lúc đêm về,
chắc đó cũng vì chạnh nhớ lời thề .
Hay là giấc ngủ đưa mình vào mê .
(trở lại khúc đầu)
Đêm tàn ngồi bơ vơ thờ thẩn
Nghe lòng sầu đón nắng ban mai!