Em nàng tiên,
dịu dàng soi bóng nước ao làng
Bóng chiều nghiêng,
vẩn vơ vạt nắng rơi ven đàng
Bên hàng hiên,
lẻ loi chiếc bóng giữa hoàng hôn
Sáo chiều êm,
lặng im nghe sóng vỗ mạn thuyền
Mây về đâu,
lửng lơ mây trắng bay ngang đầu
Nhớ người yêu,
ngẩn ngơ xõa tóc hong sương chiều
Bên thềm xuân,
bài thơ năm ấy vẫn còn ngân
Tiếng đàn ai,
thoảng qua trong gió khúc ngại ngần
Cánh buồm nâu,
nay về đâu,
nửa hồn đắm đuối đáy sông Ngâu
Hoa tàn rơi,
cánh bèo trôi,
trùng trùng vạn lý sóng chơi vơi
Mối tình điên,
hay tiền duyên,
chỉ hồng khôn níu gót chinh yên
Thôi thì thôi,
cũng đành thôi,
dửng dưng cho số kiếp ngậm ngùi
Sương còn rơi,
người đi góc núi hay chân trời
Con thuyền mơ,
nổi trôi năm tháng mãi đợi chờ
Đêm lả lơi,
ngàn sao lấp lánh giữa trùng khơi
Chút tình vương,
người ơi muôn thuở vẫn hoài thương
Chút tình vương,
người ơi muôn thuở vẫn hoài thương