Đêm hôm qua, có một người tuổi ba mươi 
Chợt thức giấc ngó quanh bạn bè 
Nằm xếp lớp như đống củi khô 
Chàng nằm nghe đất reo gọi 
Thịt xương máu đã có mùi hôi 
Chàng nằm nghe kiếp con người 
Tựa hoa trái ung thối mà thôi 
Một quyền uy điên cuồng 
Một tội danh hoang đường 
Thành vực sâu giữa hồn lồng lộng gió cuốn 
Đêm hôm qua, có một người tuổi ba mươi 
Chợt thức giấc ngó quanh bạn bè 
Nằm xếp lớp như đống củi khô 
Chàng nằm nghe những nhân tài 
Chợt thu bé trong những hạt cơm 
Chàng nằm nghe giấc mộng người 
Thèm miếng sắn hơn những mùa Xuân 
Thời bình minh lay động 
Thời hoàng hôn lan dần 
Người hùng xưa khoanh tròn ngủ giấc rêu rong 
Ở nơi đây thế giới hẹp dần 
Cho mây ngập ngừng chim cũng cùng đường 
Nền văn minh đang đi vào hoàng hôn quên lãng 
Ở nơi đây Chúa cũng ngậm ngùi 
Khi xưa đặt người lên trên mọi loài 
Lửa Xô đôm đã nghe chừng vừa bén đâu đây 
Đêm hôm qua, có một người tuổi ba mươi 
Chợt thức giấc ngó quanh bạn bè 
Bật tiếng khóc không giống một ai 
Chàng nằm nghe trên môi người 
Vừa nhen nhúm tiếng nói lạ tai 
Chàng nằm nghe trên thân người 
Làn da mới ai đó vừa thay 
Một vầng trăng chiếu vào 
Một bầy hoang thú nằm 
Chẳng còn ai thấy chàng ngoài mớ lông xanh