Cô gái không quân múa tích Thị Màu
Cánh quạt giấy xập xòa trong nắng mới
Giọt mồ hôi không kịp lau lăn vội
Một đường bê tông nhiều lúc tưởng chung chiêng
Những người lái máy bay ngồi xem,
ôm trước ngực một khung trời nho nhỏ
Từng chuỗi cười cứ dừng chợt rộ
như vừa thương vừa như bực cô Màu
Bây giờ yêu nhau người ta không mời trầu
sao vị cay vẫn nồng vẫn đắm đầu lưỡi
Trong tiếng nhạc lúc trầm lúc nổi
cánh yếm đào cứ thực thực hư hư
Những người láy máy bay ngồi kia
Họ hiểu lắm đời cô Màu khao khát
Những cuộc tình duyên dang dở cười dở
khóc dở đã đi qua để dấu ấn một thời
Tiếng nhạc đã im, đã im tiếng nhạc
Cánh quạt đã gấp mà gấp lại rồi
Không gian mênh mông thoáng giây chùng lắng xuống
Thị Mầu hồn nhiên tựa tay vào cánh én
Nụ cười thật hiền nở trong nắng sân bay