Đôi khi thơ
chẳng còn là nguyên vẹn
Rớt xuống đời
thành sóng, vỡ ra trăng
Như tình cờ
một lần em bước hụt
Ngã vào ta
thành biển, vỡ ra hồn
Trăng là thơ
nên cô đơn vằng vặc
Em là hồn
nên mỏi một đời ta
Tiếng khóc, cười
em giấu đằng sau tóc
Mà ta nghe
lạnh suốt cõi ta bà
Thôi thì cứ
buồn, vui cùng mưa nắng
Cúi xuống đời
lượm mảnh vỡ, chia nhau