Hè sang lá cây xanh màu, hè sang vang tiếng ve sầu
Ngàn hoa phượng tươi thấm màu, ru say hồn thi nhân
Làn mây trắng lững lơ ngang trời, dòng suối mát lắng trôi êm đềm
Chìm trong nước xanh cá tung tăng, nô đùa với rong vàng
Hè sang lá cây xanh màu, hè không mang đến âu sầu
Hè cho tình yêu bắc cầu, se tơ hồng nhân duyên
Hè gieo nắng trên những cánh đồng, và mưa tưới khắp thôn trang
Làm cho lúa sớm lên bông, cho nhà nông bớt cần lao
Đồng xanh là chốn đây thiên đàng cỏ cây
Là nơi bầy thú hoang đang vui đùa trong nắng say
Đây những bờ suối vắng im phơi mình bên lùm cây
Đây những giòng nước mát khẽ vươn tay về thung lũng
Và những đôi nhân tình đang thả hồn dưới mây chiều
Và em cũng thế có đỗi khác gì mấy
Một nàng tiên nữ thân hình vẫn nhỏ bé
Nụ cười hôn nhiên, môi mộng xinh còn kia
Và hồn say đắm ta nhìn nhau như thế.
Tình ta vẫn nóng, vẫn bừng như lửa sáng
Cuộc đời là thoáng mây, tựa gió mùa Thu
Tình còn nồng thơm như loài hoa rừng mơ
Nhạc tình còn tấu cho bền lâu tình ta.
Vì nàng đẹp như một bông hồng, nên tôi không dám yêu nàng
Ôi đôi môi cười như cánh lan, bao năm tôi khó nguôi quên
Nên theo cơn gió bay qua đây, như dung nhan vừa tươi mướt
Em vui như dáng Xuân hồng nắng, tôi nghe cơn gió ru hời
Trời lành lạnh khi mùa Thu về, tôi nghe tôi khóc trong lòng
Hôm nay đây mùa Thu mới sang, ôi sao xa quá Xuân xưa
Trong công viên lá thôi đong đưa, tôi nghe em cười trong nắng
Dang tay cho gió nâng tà áo trong hơi sương em sẽ tan nhòa