"Hò ơ ... dòng sông đáy biển dễ dò
Nào ai lấy thước mà đo lòng người
Phận nghèo bến nước đục trong
Sao anh nỡ vội theo đời gấm nhung ..?"
Chợt nghe lòng quằn đau khi anh bước chân theo người
Để em lại quạnh hiu bao sầu rưng nước mắt trông theo
Ai đã mộng trèo cao làm sao em biết nông sâu
Bên gấm lụa giàu sang mà anh đã trót thay lòng
Giờ nghe kỷ niệm xưa dâng lên xót xa má hồng
Đời sao nhiều bể dâu nay tìm đâu giây phút bên nhau
Ai đã hẹn thề non tình yêu sẽ mãi không phai
Nhưng có nào ngờ đâu lời xưa cũng chỉ bẽ bàng
ĐK:
Ôi ... trớ trêu phận nghèo
Thân bọt bèo phận gái mong manh
Như cánh lục bình trôi
Trên dòng sông sóng nước mênh mông
Ôi biết trôi về đâu
Theo tháng ngày tóc xanh phai màu
Nay nhịp cầu mong được tình chung
Nay hết rồi người ơi xa nhau trái ngang phũ phàng
Giọt lệ nào lại rơi khi hoàng hôn nghe tím con tim
Mơ bóng hình ngày xưa giờ đây đã cách phương xa
Sao nỡ bạc tình nhau để em duyên kiếp lỡ làng ... ?!!