Bao lá rơi mùa thu héo tàn
Sao-suyến chi mùa thu thương nhớ
Lòng nhủ lòng người trai tha hương
Đây năm tháng nước mây lờ trôi.
Thu đã qua lòng ta nhớ hoài
Thu đã qua chiều buông sương rơi
Chiều dừng chân nơi đây bâng-khuâng
Đi về đâu hỡi ai giang-hồ?
Về đâu khi tàn thu dâng nhớ thương.
Về nơi quê nhà bóng tre xanh rờn.
Diều êm vi-vu hoàng hôn chênh bóng.
Đời sống đầy thơ.
Bao giấc mơ mùa thu hết rồi
Ôi tiếng thu trầm-ngân lưu-luyến.
Người nghệ-sĩ chiều nay cô-đơn
Duyên tình thu với ta bẽ-bàng.
Lời 2:
Thu đã qua nhạt phai giấc vàng
U-ám sương nhòa trong im vắng
Chiều chập-chùng về trong cô-liêu
Ta dừng nghe tiếng thu đìu-hiu.
Theo lá rơi nhạc rung thẫn-thờ
Đây đó thu tàn dâng thương nhớ
Chiều dừng chân cô-đơn bâng-khuâng
Vương buồn chi hỡi ai giang-hồ?
Tàn thu khi chiều xa chốn cố-hương
Tìm đâu quê nhà luỹ tre xanh rờn
Hoàng hôn dân thôn hoà vang tiếng hát
Nhịp sống nhạc vương.
Trong nắng thu trầm-lan khói chiều
Hương chiến-chinh còn buông đây đó
Người nghệ-sĩ hồn thơ phiêu-diêu
Bên đồi thông lá rời tiêu-điều.