Chuyến buýt già tới muộn sau mưa
Nỗi nhớ đắng bỏ rơi cái hẹn
Em vì ta thắc thỏm đợi chờ
Đến, không đến, sao không thể đến?
Nhớ muốn khóc, mềm xương chưa đủ
Buồn mênh mông khối lượng còn nguyên
Chứa vào đâu hết rừng tâm sự
Tát bao lâu vơi được bể phiền?
Nắng rút vội mặt trời mắc cạn
Chiều buồn so cây đứng ngẩn ngơ
Đêm giới nghiêm nên tình ngộ nạn
Giết nhau từ gặp lại đến giờ
Mắt lưới nhớ trùm lên đời sống
Em và ta gỡ mãi không ra
Hạnh phúc đến mong manh bọt sóng
Cõi buồn riêng biển lạnh bao la.