Tuyết trắng bay mờ Phú Sĩ sơn
Gió đông vi vút lạnh can trường
Gập ghềnh vó ngựa miền quan tái
Trên nẻo đường về ngập nhớ thương.
Một đêm không trăng ta trở về
tìm nàng nơi quán lạnh.
Cớ sao chỉ thấy hoa đào rơi từng cánh ở ven đường.
Hỏi ra mới biết người năm xưa đã nát
ngọc tan vàng nàng muốn đem chút thân bồ liễu
giết quân thù cho rõ mặt gái.
Phù Tang.
Để cho ngàn thu sau còn ghi mãi
tấm gương người trinh liệt.
Nhưng mấy đường tơ của nàng ca kỹ
đâu ngăn nổi gót xâm lăng của vó ngựa biên thùy
Hãy cười lên đi cười lên đi cho cạn bầu men đắng
và hát lên đi điệp khúc của năm nào.
Ta run run cúi nhặt từng đóa anh đào tay
ôm chiếc đàn tranh của nàng ca kỹ
mấy dây đồng bụi bám nhện giăng.
Ta bồi hồi nhớ kỷ niệm năm xưa cung đàn
đêm lạnh tiễn người ra bãi chiến.
Ta đã thành công qua đường gươm bén
mà người năm xưa đã vắng dạng đâu rồi.
Hỡi Phương Tử.
Trúc Lan hỡi nàng ca kỹ
có tâm hồn cao cả đêm nay tuyết rơi trắng xóa
hoa anh đào đã rụng hết từ lâu.
Ta tựa thân cây nghe gió rít giữa không trung
mà tưởng chừng như tiếng đàn xưa của nàng
đưa mấy ngón tay mềm để nắn nót những đường tơ ảo não.
Giờ đây nghiêng bầu rượu ta uống một hơi đã cạn.
Rượu đã cạn từ lâu sao tim ta vẫn tê buốt lạnh lùng.
Phương Tử ơi ta đâu có ngờ cung đàn năm xưa
lại là cung đàn vĩnh biệt.
Đêm nay dưới cội anh đào ta nhớ ta
sầu bên men rượu sa kê..