Tích xưa thiếu phụ hoá hòn vọng phu
Trách thay cơ tạo lỡ nào xui chi
Làm cho trái đạo luân thường
Anh em sao chẳng an tường
Trở nên nhân tình chồng vợ, lập gia đình kết tóc se tơ
Ba năm sau người anh hiểu được, biết mình lỗi lầm nên cất bước ra đi
Nàng trở sinh được một hài nhi, năm tháng dài vào ra trông ngóng
Mong bóng chàng hình dạng chưa phai
Sầu đau bế con thơ dại, chờ mong nhưng không trở lại
Hy vọng như ảo mộng, tâm sự não nề canh thâu
Hồng nhan bạc phận ngậm ngùi tuổi thân
Trần ai cay đắng mặng nồng
Bế con hoá đá trông chồng