Tháng Tư gió lộng,
Nước nhà Việt Nam nát tan.
Tháng Tư gió lộng,
Quay cuồng, thuyền trôi bốn phương.
Sao người dân tôi trốn quê hương mình,
Vượt đại dương khốn nguy cam đành,
Bỏ lại đây trái tim của mình ?
Sao mẹ ôm con khát khô môi gầy,
Chị thương em đ ói cơm bao ngày,
Lời cầu xin thiết tha từng giây ?
Cánh tay yếu mềm,
Vẫy vùng ngoài khơi biển đông.
Tiếng kêu thất vọng,
Cuối cùng nào ai biết không.
Đêm biển khơi hoang vắng vây tứ bề
Thuyền mong manh khó đi không về
Vùi thân trong đáy sâu não nề
Đêm từng cơn sóng dữ trôi hy vọng
Từng cơn giống tố reo kinh động
Đường vượt biên khát khao đợi mong
Những gian khó này,
Sẽ thành lửa nung trái tim.
Những đôi mắt buồn,
Sẽ nhìn đời tươi sáng hơn.
Như bầy chim tung cánh đi mọi miền
Đời bao hương sống quên ưu phiền
Người Việt Nam bước theo ước nguyện
Trong tình thương đem sẵn cho con nguời
Tình yêu thương trái tim nhân loại
Người Việt Nam tiến lên ngày nay
Đây người sinh nơi tiến nơi học đường
Cùng đem tin báo tin xây dựng
Thành công van khắp nơi lẫy lừng
Đây bàn chân đi tới con nương dài
Mồ hôi chăm tưới cho cuộc
Chờ ngày vui sớm quê Việt Nam
Những đêm tối vừa,
Thắm lại ngàn tia nắng mai.
Những tan vỡ phường,
Cấy lại niềm tin khắp nơi.
Ước mơ chính bàn tay này, bàn tay chúng ta
Thắp xây đắp lại
Nước Việt Tự Do Ấm No