Họ đi ngược hướng mặt trời
Không tin vào ánh sáng nữa
Đôi mắt cố giữ lửa
Dòng nham thạch thời gian
Lặn vào lòng đất
Tiếng ché, cồng vỡ tan
Họ đi ngược hướng đại dương
Không tin mặn nồng là của muối
Ký thác lên bờ vai đã mỏi
Lưỡi rìu đá nghìn năm
Chém nhát cuối cùng vào nền văn minh
Khước từ chuỗi ngôn ngữ
Đã khắc trên lớp vỏ cây
Một hợp đồng trá ngụy
Họ đi về theo hướng cơn say phiêu lưu
Cược toàn bộ cuộc viễn du
Trái tim tổ tiên – chiếc la bàn vĩnh cửu
Bờ ngực mẹ chính là nơi trú bão
Dòng sữa ngon tràn trề suối, sông
Tưới xanh tươi lại những vạt rừng
Từ đám tro đỏ gieo rắc chết chóc
Nền văn minh hóa thạch
Hồi sinh
ĐCĐ