Hò ơ...
Ai về Thủ thiêm ai qua Bến Nghé.
Ai xuôi ai ngược nhớ ghé bến Nhà Rồng.
Chiều về khói tỏa trên sông, lẳng nghe câu hát ơ hò...
Hơ hờ hơ...
Lẳng nghe câu hát ơ...
chạnh lòng nước non ...
Tôi đến bên nhà Rồng một chiều xuân nắng tỏa
Qua hàng dừa tóc xõa nhìn sông nước xôn xao
Tiếng còi tầm ôi da diết làm sao
Tưởng con tàu rời xa bến năm nào
Bến nhà Rồng xa xưa vẫn còn đây
Với chiếc cầu tàu nhưng nay Bác ở đâu
Bùi ngùi xót xa về những ngày qua
Lúc cập thuyền ai đã tiễn Người đi
Hay chỉ một mình Bác khăn gói biệt ly
Bến nhà Rồng xin ghi tạc dạ chẳng quên
Vì nước quên mình Người dâng cả cuộc đời
Nghe sóng vỗ rì rào mà trào dâng nước mắt
Nhớ lời Người ước hẹn ngày thống nhất vô thăm
Bến nhà Rồng ôi trăm nhớ ngàn mong
Mãi trông chờ mà chưa thấy Bác về
Sóng Sài Gòn đang vỗ nhịp bài ca
Ghi nhớ đời đời công ơn Bác dành cho
Dù còn khó khăn, còn dư niềm tin
Tiếc rằng Người không có dịp vào Nam
Để ngày ngày con chờ Bác về thăm
Phố Sài Gòn khi xuân đẹp nắng tươi
Thăm bến nhà Rồng lòng tôi bỗng lệ rơi.