Xa một tuần có lâu quá không anh. Sao em thấy ngày dài đến thế. Đêm Hà Nội thơm nghẹn lòng hoa sữa. Ngôi sao em ngân ngấn khóc chân trời. Ngày xa anh em bỗng hóa đơn côi. Gió cũng không buồn ngang cửa nữa. Một chiếc lá rơi cũng làm em nhớ. Úp mặt lên trăng mới biết trăng gầy. Hà Nôi bồng bềnh trôi theo heo may. Ánh trăng nhắc về một thời mê đắm. Thơ em xuống dòng buồn nghiêng dấu lặng. Nỗi nhớ về anh lắp mãi không đầy…