Có những đêm dài, anh ngồi nhìn hỏa châu rơi.
Nghe vùng tâm tư cháy đỏ xoay ngang lưng trời.
Những đóm mắt hỏa châu bừng lên trong màn tối
như mắt em sáng ngời, theo anh đi ngàn lối.
Những đêm không ngủ anh ngồi tâm sự cùng hỏa châu rơi.
Ôi! Đẹp làm sao, màu hỏa châu
đêm đêm tô son, tô phấn những con đường.
Ôi! Những con đường mang nặng đau thương.
Cho anh nhận diện quê hương giữa đêm đen buồn
bằng những dòng sông chảy xuôi đêm trường.
Ôi! Những dòng sông nhẫn nhục đau thương.
Dưới ánh châu hồng, anh ngồi gọi thầm tên em.
Mơ một ngày mai pháo nổ vang trên lối về.
Những đóm mắt hỏa châu là hoa đăng ngày cưới.
Khi chiến chinh hết rồi, tương lai ta tìm tới,
có nhau trong đời đêm trường không sợ lạc loài yêu thương.