Chiều buồn, lữ khách bỗng dừng chân bên đường,
mõi mòn và cô đơn thổn thức
Ô hay sao! Nhân loại vẫn nhắm mắt
và vẫn đắm đuối vô tình.
Kẻ về người đi,
ôi xót thương một người cố hương,
vẫn sống đời mù lòa.
Người người, kinh đô tấp nập vui hoa đèn.
Một mình nàng cô đơn lặng lẽ
Cô đơn ơi, xin đời chút ánh sáng
để thấy kiếp sống thay màu
Ngày còn gần nhau, tôi vẫn buông nhịp đàn thiết tha
vẫn thường hát bên nàng.
Nay qua rồi, cuộc đời nỗi trôi tôi đi khắp nơi,
Nàng vẫn đắm đuối mê say,
đêm đêm vẫn nghe nhạc buồn
Đâu hay rằng, đàn và lời ca đi qua máy thâu!
Nàng vẫn đắm đuối đơn côi,
nơi đây ta cũng lẻ loi.
Chiều buồn lữ khách hát bài ca năm nào,
đường trần người đi xa vạn lý
Đêm đen ơi! Khi nàng thấy ánh sáng,
ngày ấy lữ khách quay về
Để rồi ngàn sau cho thế nhân còn hoài thấy nhau,
thấy nàng ngắm hoa cười.
(2… thấy nàng cười bên hoa.)