Lòng tan nát , nỗi sầu vây quấn
đêm canh tàn , giọt ngấn chợt tuôn
Mưa rơi từng hạt nhẹ buông
Như mang nỗi nhớ , dạ cuồng luyến lưu
Trăn trở mãi , ưu tư phiền muộn
Vần thơ xưa , ôm cuộn tơ lòng
Nghĩa tình tợ gió mênh mông
Phương Nam mộng nhớ , trời đông lạnh lùng
Khúc ai oán , tơ chùng đã đoạn
Còn chi em , bao khoãng trời mơ
Chỉ còn một nỗi bơ phờ
Cạn dòng thương nhớ , mịt mờ đêm trăng
Đêm trống vắng gió lùa qua song cửa
Tuyết rơi đầy ôi trắng giữa thềm hoa
Mộng là đây hư ảo thật quá xa
Đường vắng lặng lá xạc xào hiên vắng
Đèn hiu hắt hòa tan theo tuyết trắng
Ta lặng thầm lòng văng vẳng tiếng ai
Quyện vào tim kia một mãnh tình say
Hương bể ái đã xa bay một thưở
Còn lại đây một tâm hồn bở ngỡ
Giữa đoạn đường ôi vời vợi sầu bi
Hay còn đây chỉ một khúc tình thi
Không lay động trong những gì quá khứ
Ôi ngọn nến lung linh như cố giử
Khoảng trống buồn và vạn thứ ảo mơ
Cuộc tình nào rồi cũng tợ như thơ
Nét nghiêng bút họa vu vơ năm tháng
Thương trâm gãy dao vàng đoạn cắt
Thương lược rơi cột chặt tóc xanh
Thương người thao thức thâu canh
Ngỗn ngang tâm sự dạ dành héo hon...