Một dấu tích, nhạt nhòa trong đêm vắng
Còn lại đây, hồn trĩu nặng nhớ nàng
Em ơi... lệ dâng mi tràn
Hồn thì vương đọng, bên làn sương giăng
Kia phảng phất, những bâng khuâng của gió
Đây bao chờ, từng dáng nhỏ thương yêu
Nhưng không... chỉ tối cô liêu
Buồn đưa lệ buốt, ngã xiêu vào lòng
Từng ước vọng, giữa trời đông buốt gía
Chút nắng hồng, để sưởi dạ hoang vu
Nhưng sao... giông tố mịt mù
Chỉ ta.. cô lẻ... tim nhừ... quạnh hiu
Đong đầy những , mỗi khi chiều vào tối
Bao yêu thương, cứ chèn lối con tim
Em ơi... Anh biết đâu tìm
Người tình một thuở , trong đêm mưa buồn
Vai quằn gánh, một mảnh đời ngang trái
Lệ choàng theo, những tê tái của lòng
Trăng treo nửa mảnh trăng tròn
Như anh - em mãi , chia dòng hương thơ
người phương nao, thân vương mang tuyết trắng
Ngoài trời mưa , mưa mãi nặng trĩu quằn
Nhớ nhau chân thời dâng nghẹn
Hòa chan tim dại, còn ngần ngại than
Ai lay động, khua hai hàng liễu rũ
Tiếng nỉ non, như nhắn nhủ câu nguyền
Du dương tỳ khúc vọng huyền
Đêm trăng loãng bóng, chữ duyên nhạt nhòa
Cầm bằng lại, để chan hòa ước thệ
Phút tương giao, mãi câu nệ đôi mi
Nhắm lại ... anh thấy ... em nì
Bóng em quàng lấy ... tim si dại khờ...
Mưa nặng hạt, bên hiên ngoài rả rít
Buồn dâng mang, ôm cô tịch oặn lòng
Nhớ thật nhiều, anh nhớ lắm biết không
Từng đêm trắng, cuộn đôi lòng tha thiết
Muốn bật khóc, để hòa tan đau rát
Xoa dịu đi, những mất mát con tim
Nhưng không thể, anh không thể được em
Vì mãi mãi, vẫn bóng đêm cay đắng...
Anh nghe nhói, từng mạnh lòng in đậm
Những buồn vương, từ thăm thẳm vọng tràn
Con tim anh, nghe như vỡ nát tan
Hồn si dại, thân ngỡ ngàng chua chát