Em ơi, em tìm chi trong hố rác.....
Có phải em, làm rớt mất tuổi thơ
Sao đời không chấp cánh, cho em một ước mơ
Để em tôi quên đi, trên con đường phiêu bạt
Em tôi, mỗi đứa một nơi...
Đứa, miền trung xa lắc
Thằng ly hương từ miền bắc
Đứa, miền tây xa lơ
Thằng ở thành đô, bên dòng kinh đen hắc
Còn tôi làm kẻ xa nhà, sống kiếp bơ vơ....
Mình gặp nhau, không ai biết tuổi
Đứa nào cao hơn, thì được làm anh
Mình gặp nhau, tên thì người dưng đặt
Ba mẹ đâu rồi,
con muốn nhớ, tên tuổi ngày sanh
Các em ơi, trời Noel gió lạnh rã rời
Mình nằm bên nhau, ghép lại những mảnh đời
Hơi ấm cho nhau, cùng vượt lên số phận
Đừng oán hận, đấng sinh thành có tội,
bỏ những đứa con, sống kiếp mồ côi...
Rồi sáng đêm, anh chết lặng cả người
Nhìn đàn em, ăn vật thừa khắp nơi nơi
Anh đau lắm, như tim đang đổ nát
Trách tình người, sao bạc trằng như vôi..
Các em ơi, đời ta với rác
Áo rêu phong, quần da rách nát
Nhưng tâm hồn, vẫn khao khát tương lai
Anh sẽ ra đi, xây mơ ước ngày mai
Các em hảy vững tin, niềm tin ở lại..
Anh ra đi, anh không ước mơ gì hơn
Chỉ xin làm, trái chín cho chim non
Chờ sáng ngày mai, trông đàn em thơ lớn
Ríu rít trong tim, tiếng sắc son.....
Tháng 12.1969
Anh Thi Đi