Ngồi trên mỏm đá nghe lời thông hát lòng man mác buồn
Đà Lạt vào Đông mưa phùn lất phất thêm tiếng suối tuôn
Khơi lại kỷ niệm mấy năm qua rồi
Xa vùng băng giá nhớ nhung riêng lòng tôi.
Thời gian thấm thoát chôn vùi một giấc mộng chưa xóa mờ
Tôi thường hình dung một người em gái xõa tóc ngây thơ
Bây giờ chắc lạ, chắc không bao giờ
Thấy lại dung nhan mắt môi của người thương.
Đêm nay nhớ nhiều Đà Lạt thương đón khách đa tình
Ngoài trời sương xuống nghe như lạnh buốt đôi vai mình
Dư âm thoáng về một mùa Xuân thương nhớ,
nhìn cánh hoa đào nở thấy tâm hồn bơ vơ.
Người ơi! Cố nhớ xin đừng quên nhé mà ghi suốt đời
Đà Lạt còn đây, tôi còn thương nhớ muôn kiếp khôn nguôi
Hoa đào chớm nở có tôi mong chờ
Bao giờ em đến xóa tan giấc mộng mơ.