Nẻo về cheo leo nhà anh cuối xóm, nhà em đầu đường.
Vắng nhau bao đêm trường hỏi em yêu dấu có buồn đơn côi.
Hai ta yêu nhau thì đã yêu rồi thương nhau mình vẫn thương nhau hoài
ngặc vì trầu cau chưa tới nên đời lẻ loi.
Em ơi mẹ bảo: tuổi con sao hạn chiếu năm nay hãy còn xui muốn sống chung trọn đời.
Thì con phải đợi sang năm tới mới tính chuyện trăm năm.
Anh biết em buồn lắm bao đêm sống âm thầm
muốn thăm không dám tới sợ tiếng đời mỉa mai.
Vì em là hiện thân con gái rủi thành cánh hoa rơi thì đau khổ cả đời.
Thế rồi đêm nay nào em có biết người yêu của mình.
Ấp ủ một bóng hình đầu tiên em viết riêng dành tặng anh.
Xin cho đêm thâu đừng vướng u sầu, mưa rơi đừng rơi rớt trong đời
bây giờ mình chưa chung tối mai này (sẽ) đẹp đôi.