Thơ: Minh Nhật
Lạnh lắm người ơi! đôi tay gầy loang màu nhung nhớ
Lạnh lắm tình tôi, thu phai tàn tuyết phủ dấu xưa
Giờ đã mùa đông, lòng vẫn hoài mong
Tình là cơn sóng xô ta lạc lòng
Nhìn lá vàng rơi, em bây giờ có thầm tiếc nuối?
Ngày đó tình tôi say khung trời đắm đuối thiết tha
Người nỡ vội xa, tìm ánh phồn hoa
Vùi trong băng giá con tim lệ nhoà
Ôi mùa đông, ngày tàn trong sương tuyết
Cuộn lòng tôi da diết, xót xa cho tình duyên
Ôi tình xưa! bồi hồi bao ký ức,
Mặn nồng trong nỗi nhớ lối xưa ai hẹn nhau
Em còn không, ngọt ngào đôi môi thắm
Lụa là nghiêng mái tóc, phấn son tô hồng nhan
Tôi còn không? nồng nàn con tim nóng,
Ngậm ngùi trong đơn bóng ngóng theo em ngập lòng
Tình đã vụt trôi, thôi xin người chôn vùi yêu dấu
Ngày tháng buồn vui xin chôn vào tuyết trắng giá băng
Giọt đắng thời gian, nhạt xoá tình tan
Mùa đông tuyết trắng cô đơn dại khờ
Lạnh lắm người ơi - lạnh lắm lòng tôi
Đêm nay tuyết rơi - mùa đông sang rồi.