Thơ: Huỳnh Mai
Ánh đêm nào cho bóng ai nghiêng bước
Đâu nào hay chân lê mãi dặm đường
Hạnh phúc nào trôi theo những cơn mưa
Bước ngập ngừng tuổi xuân trôi quá nửa
Mây giăng giăng đưa ta về năm tháng
Nguôi được chăng? nửa mãnh hồng nhan
Chút tình buồn cô độc nén thở than
Trong giông bão khuất bay đôi cánh nhạn
Lửa lòng còn lại đống tro tàn
Một thời son, một lần yêu, cuộc tình tan, sầu vương mang
Trăng côi chênh bóng, gối đơn bẻ bàng,
Lỡ bước sang ngang, chia nữa cung đàn, người hoài xa vắng, thôi đành dỡ dang
Tim đau buốt đẫm muôn ngàn vết xướt
Vẫn nâng niu từng vết nứt đau thương
Ai đi qua ai đứng lại bên đường
Tìm hơi ấm trong mưa chiều nhung nhớ
Vẫn cứ đi trên nẽo đường mịt mờ
Vẫn cứ tìm hình bóng khuất hư vô
Nghe quen chưa? những cuộn sóng xô bờ
Bình yên đó mãi xa nơi cuối trời