Thơ: Tường Nguyễn
Có thể không đủ lớn
Để lấp đầy vết thương
Xin em dòng nước mắt
Xua tan những tủi hờn
Hạt mưa làm nên tội
Hanh hao dáng em gầy
Chiều se lạnh nỗi buồn quyện lẫn vào mây
Có thể không còn nữa
Để tha thứ lỗi lầm
Thôi em về gom nhặt
Sống nhẹ nhàng từ tâm
Em đi mùa nhung nhớ
Tôi về trong gió lay
Chia ly hong giọt buồn còn giữa bàn tay
Tôi - yêu màu sim tím cánh đồng chiều xa xăm
Xin - gừng cay muối mặn - ru tình giữa tháng năm
Yêu - em màu mắt biếc rơi rơi trên lối về
Em - giấu gì trong tóc - cho ngày tháng ngủ mê?
Có thể vẫn còn đấy
Dù phai úa cõi lòng
Đau thương màu ly biệt
cuốn lệ nồng vào trong
Em có còn mắt biếc
Giăng ngập lối hẹn về
Sợi tơ tình còn chăng giấu trong tóc thề?