Vịn vào chiều phơi vạt nắng vàng hanh 
Em trong anh chỉ còn là nỗi nhớ 
Cát chất chồng không còn tên để nhớ 
Biển xa vời thăm thẳm sóng màu xanh.
 
Có chiều nào ta chờ đợi không em 
Mà ào ạt đầy hiên mưa tròn, vỡ 
Hàng cây ướt khom lưng vùng xứ sở 
Hóa chiếc ô tình đầu che hai đứa từ lâu.
Ta vịn vào chiều mây sẽ vịn vào đâu 
Nên cứ lang thang theo gió mùa đi mãi 
Nếu thời gian có còn cho nhau đợi 
Người em chờ mòn mỏi vẫn là anh...