Trăng tàn sương lạnh lối về mình anh lẻ loi
Bước âm thầm phố buồn đường xa mù khơi
Đèn vàng quạnh hiu không người qua
Gập ghềnh lời ca, riêng mình ta
Xác thân rã rời, nhớ thương ngút ngàn người yêu chốn xa.
Dòng đời ngược xuôi xua chân em khuất nẻo mong chờ
Chiều nào sân ga đưa người đi, mi đẫm hoen mờ
Từng giọt lệ rơi tan thành mưa
Ngàn trùng từ đây xa tình xưa
Xót thương cũng đành
Nén đau chấp nhận tình không là mơ.
[ĐK]:
Anh đã yêu, yêu em rất nặng lòng
Như trời yêu đất, núi yêu sông
Nhưng cớ sao đôi mình không chung mộng
Để bến yêu lạc lối, nước bềnh bồng.
Thương mình, thân nghèo
Cũng đành tình như bèo trôi
Trót yêu người, để giờ tình xa mù khơi
Đường trần mình ta bao ngày qua
Mịt mù lạnh căm xa thật xa
Sớm khuya lối mòn, nắng mưa dãi dầu
Chỉ riêng mình ta.