Một dây đàn thả cung đơn mộc.
Không gian tĩnh lặng.
Tiếng đàn lẩn quất, len lỏi giữa những khoảng trống vô hình.
Trầm một tiếng nặng lòng ai.
Ai đợi chờ ai đêm dài không ngủ.
Thắp đèn dầu tìm bóng ai trên vách, chỉ có ta với độc huyền cầm.
Lơ lửng cung ngang đang nức nở.
Chốn xa hoa chỉ là cõi mơ hồ.
Người với người sao không nhân ái, để mang chi cả tiếng cười bi ai
Thảng thốt mong manh đàn cao vút.
Khúc nhạc sầu, tự gẩy rồi nghe.
Ta với mi hai kẻ là một.
Độc huyền cầm ơi, có vui đâu bao giờ.