Đời trai xa xứ, xa mẹ già em thơ
Tình đời nhân duyên giờ giống như chim bị lạc bầy
Bạn bè trong mong đàn em thương nhớ ngóng trông anh sớm trở về.
Ngày dài đêm trôi cùng nhọc nhằn sương khuya
Lệ tràn hoen mi đời khóc cho bao nhiêu ưu phiền
Chốn xa làm thuê còng lưng sương gió
Thiệt thòi vây lấy không dám kêu ai một câu.
[ĐK:]
Nơi phương trời xa đâu giống như là mơ
Cuộc sống không là thơ như vẫn mong
Mây mưa trời cao bàn chân bùn nhơ
Sao hiểu thấu nỗi xót xa lòng con.
Qua bao thời gian khi nắng bên người ta
Cánh tay của con đã khác xưa
Hên xui vậy thôi nào ai đều may
Chưa tìm đến biết nơi nao bình yên.
Rồi mùa đông tới sương phủ đường con đi
Từng giọt sương mai lạnh thấu vai trên đường đi làm
Bỏ lại sau lưng đệm êm chăn ấm sáng tinh mơ cấp cặp đi làm.
Ở nhà vui hơn được mẹ hiền chăm nom
Ở nhà con sai còn có cha bên cạnh ân cần
Bước sang trời tây gửi người quê nhé
Đừng vì may mắn mà dấn thân đi làm xa.