Con đường thân quen mỗi ngày cha tôi đi làm về,con đường yêu thương mẹ tôi cùng với cha tôi.sánh bước cùng nhau sớm chiều nuôi con thơ dại, bao nhiêu nhọc nhằn niềm vui nhìn thấy con thơ
nhọc nhằn cha quên mê tôi cũng không ngại gì,cha mẹ thương nhau trào dâng hạnh phúc trong tôi.Rồi bỗng một hôm định mệnh cướp đi linh hồn,linh hồn mẹ cha đời này tôi thời bơ vơ
DK:
Rồi sẽ về đâu khi cuộc đời không cha không mẹ, chìm đắm màn đêm mưa khuya buốt giá con tim.Con tim còn thơ chẳng còn hơi ấm gia đình, đứng giữa dòng đời một mình biết đi về đâu
ngày tháng dần trôi vết thương năm xưa cũng lành ,mồ cút mồ côi gian nan tôi đã đi qua.Nhật ký đòi tôi ghi bao trang giấy cho vừa, như một giấc mơ ngàn đời không hề nhạt phai .