Đêm về trong căn phòng vắng
Nỗi cô đơn chưa bao giờ lắng
Thức một mình, khóc một mình
Lặng thinh trong bốn bức tường.
Mưa lại rơi, em lại nhớ
Nhớ môi hôn lần đầu gặp gỡ.
Mong từng giờ, ghét đợi chờ
Chỉ xin đừng như cơn mơ.
Lòng em vẫn muốn yêu anh
Mà sao chẳng nói nên câu chân thành.
Tại vì em dối lòng mình, em đã lỡ lời
Hay là mình dừng lại đây thôi.
Chỉ mình em với cô đơn
Nhận ra cần có anh hơn bao giờ.
Chỉ vì chút giận hờn, chỉ vì chút ghen tuông.
Nên bây giờ mình xa nhau hơn.
Vây quanh em là cô đơn.