Đừng tưởng tôi quên quê mẹ ngàn năm yêu dấu
Đừng tưởng tôi quên lời nói yêu thương ban đầu
Ngày đó ra đi trong lòng mang nhiều cay đắng
Nuốt lệ sông nước mên mang chiếc thuyền lặng lẽ xuôi dòng
Đường tưởng tôi quên con đường làng trên xóm dưới
Đường tưởng tôi quên dòng sữa nuôi tôi nên người
Từng tiếng ca dao câu hò của người thôn nữ
Vui đừa dưới ánh trang thanh mơ với cuộc sống an lành
Ơi ơi hò là người việt nam xin chớ quên cội nguồn
Thương da vàng lời mẹ ru con
Từ thủa nằm nôi
Đừng tưởng tôi quên
Những gì thầy tôi khuyên bảo
Đường tưởng ra đi là sẽ không quay trở về
Ngày tháng tha hương vọng về cõi lòng buốt giá quê nhà ta đó ai ơi
Bếp hồng mẹ thổi cơm chiều