Xin em đấy! đừng xinh như cúc trắng
Nhỡn nhơ cười hong gió nắng mùa sang
Chợt nhìn em tôi ngỡ lòng ngây dại
Ướm bông hoa trên lồng ngực mơ thầm
Xin em đấy! đừng quá thông minh nhé
Câu đùa chơi làm tôi vỡ cả tim
Cười ngã nghiêng mà hồn đang đắm chìm
Trong sóng biếc mong thuyền em vớt lên
Này em, xin hãy đừng mơ, đừng cho tôi khao khát vô bờ,
Đừng đốt trong tôi đam mê chất ngất, tháng năm qua vội dường như đã lãng quên
Này em, xin hãy làm ngơ, đừng nghe tim tôi sóng xô bờ,
Đừng khóc theo tôi trong cơn đau tan vỡ, chớ hay trêu đùa tôi lắm dại khờ!
Xin em đấy! đừng đáng yêu đến thế
Tôi làm sao mà ngăn nổi lòng mình
Yêu em mất! Làm sao mà ngăn được
Trong tim mình bao rung động yêu thương