Ly cà phê đắng một mình anh
Góc phố mưa rơi ánh đèn từng giọt long lanh
Anh nhẹ tay khẽ chạm hạt mưa
Quá khứ bấy lâu bỗng dưng ùa về trong anh.
Thế mới hiểu ra anh không thể quên em dù đã bao năm
Đôi ta cách xa em chỉ xem anh như một người xa lạ
Mưa rơi góc phố kia buồn, anh đang nhớ em, anh buồn
Tương tư vây lấy từng nghĩ suy.
[ĐK:]
Khi yêu sẽ chẳng có thêm lý do vì mình chỉ biết yêu nhau
Nhưng khi hết yêu lý do vụng về xé nát tim đau
Một người đã buông cánh tay bỏ ai kia lại đây
Nước mắt nhạt nhòa trong cơn mưa chia tay.
Nếu quá khứ ấy có quay trở về thì mình cũng chẳng quen nhau
Bởi lẽ con tim đã quá lạnh lùng khi bước qua nhau
Người đã về nơi ấy có nhớ anh nơi đây
Tương tư về em nữa chi càng thêm mù quáng
Vì anh vốn dĩ vô hình.