Chạnh lòng anh chợt nhớ lại câu hát xưa ngọt ngào
Nỗi nhớ dâng trào mà lòng anh lại nghe nhói đau
Biết phải làm sao vì em sống trong sang giàu
Cũng bởi thân nghèo làm sao em dám trèo cao.
Giờ một mình ngồi đây mà thấy xót xa trong lòng
Hỏi cớ sao người đành lòng rời xa bến sông
Chẳng còn trông mong vì con nước cứ xuôi dòng
Khúc hát ân tình mình trôi về nơi cuối sông.
Hỏi còn chi mà nhớ những kỷ niệm xưa
Nay em đi em quên thật rồi để tôi ngồi nhìn con nước trôi
Để lại dòng sông giờ đây vắng bóng con đò
Vắng tiếng em hò dòng sông buồn lơ lững trôi.
Ôi lòng anh đau nhói
Nước mắt lại rơi khi nghe mưa rơi trên sông buồn
Bến vẫn còn mà đò đã xa
Bóng chiều dần buông mình anh đứng bên sông buồn
Dâng mãi mong chờ người quay về nơi bến xưa.