Từ ngày bỏ xứ má ra đi không về
Tình má mang theo biết bao hình bóng quê nhà.
Một dòng sông quê ngược xuôi bao con đò
Bến quê nước dâng, bóng trăng lồng trong bóng nước.
Rộn ràng ven đê giọng ai rao câu hò
Giữa lũy tre xanh bấp bênh đậu trắng cánh cò.
À ơi! Ới ơi à ơi!
Sáo bay xa nguồn, sáo nghe buồn câu tiếc thương.
Ruột đau quặn thắt nhớ quê
Ngóng chiều, chiều vương vấn vương.
Từ ngày bỏ xứ má cưu mang trong lòng
Hình bóng ca dao nước non mình biết bao tình.
Nhịp chèo khua sương nhặt khoan xuôi con thuyền.
Gió chao cánh diều lướt bay mù trong mênh mông.
Nhịp cầu tre nghiêng vào câu ru trưa hè
Dưới bóng cây xanh mái tranh tỏa khói lam chiều.
À ơi! Ới ơi à ơi!
Bóng cây đa tàn, nắng mưa ngùi lên tiếng than.
Vận nước mà phải ly tan
Má nghe sầu chan chứa chan.
Má đau trong lòng hồn quê cũng xót xa đau
Một kiếp lai sinh buồn cách nhau muôn dặm.
Thắp cây hương trời soi tới ngọn nước non.
Cầu xin cho má ở đời cùng con.