Ngày xưa ơi thương quá những con đò, chiều bên sông văng vẳng tiếng ai hò, bờ tre giếng nước con đường quê xa lắc, có ánh trăng nào còn trong nổi nhớ về….
Ngày xưa ơi thương quá những cành diều, tuổi thơ tôi ngày đó ước mơ nhiều, thả câu giăng lưới bên dòng kênh tắm mát bước vui đến trường tựa bầy sẻ non…
DK:
Rồi thời gian trôi đã không còn quay lại để rồi chiều nay đứng bên dòng sông này chuyện ngày hôm qua tưởng chừng mới đây, lòng chợt dâng lên tình quê đắm say…
Lòng người tha phương có bao giờ yên bình dù đời bôn ba vẫn ôm một khối tình, vọng lại đâu đây tiếng ầu ơ võng đưa lòng mình nao nao thương quá ngày xưa...