Chiều cuối đông trong căn phòng vắng
Ta lạnh lùng đếm tháng ngày trôi
Bao năm đi giữa cuộc đời
Bao năm đi giữa kiếp người xót xa...
Cung la thứ bài ca thánh thót
Giọng ai ngân chót vót thiên đường
Ngỡ rằng người ấy còn thương
Giật mình mới biết ta dường như mơ.
Vần thơ cũ ta ngồi ôn lại
Lỗi tại ai hay tại chính mình?
Cuối trời sao vẫn lung linh
Cuối đời sao chỉ một mình ta đau...
Ngày với tháng nỗi sầu vẫn trắng
Trắng như mây và lạnh như sương
Mình ta đi tiếp đoạn đường
Mình ta ôm mảnh sầu thương một mình.