Chiều nay ra bến sông chờ
Có người con gái đứng trông
Người đi sao chẳng quay về
Âm thầm lệ khóc bên sông.
Hàng cây nghiêng bóng u buồn
Nhớ ngày hai đứa mến thương
Ngày đi em khóc anh buồn
Thương tình ta đã dở dang.
[ĐK:]
Chiều ra bến sông, mình em nhớ mong
Còn chi ngóng trông, mong chờ nay cũng hoài công
Người ơi có hay, mình em đứng đây
Hàng cây gió lay, duyên mình nay tựa mây bay.
Giờ đây nơi bến sông chiều
Đâu rồi em gái thuở xưa
Thì hay em đã theo chồng
Theo người em chẳng chờ mong.