Nhạc:
Có một dòng sông chảy tràn trong trí nhớ, làng em bên lở làng anh ở bên bồi, mỗi ngày em qua bên này sông đi học, dưới bến con đò chờ trong bóng mù u .
Nhánh mù u con bướm vàng quanh quẩn, anh bao chiều tàn thơ thẩn qua sông.
Em tan trường về con đò lên bến lở, áo lụa như mây, bay ngược gió xuôi ..chiều...
Câu 1: Sao cứ mỗi độ hoàng hôn thì ngọn gió đông xa lại thổi xôn xao ngược về qua thôn nhỏ, cho nước sông quê phải lặng lờ ngược gió thương từng áng mây trôi về phương đó xa. . .mờ. Để con sóng tương tư gởi niềm nhớ thương vào nhịp vỗ đôi bờ. Màu tím hoàng hôn nhuộm buồn con sông nhỏ, hay tại đám lục bình hoa nở tím chờ mong. Con đò ngang đã bỏ chuyến sang sông, vì cô lái đò ngang đã bỏ xứ theo chồng. Tôi muốn sang bờ tìm lại bóng người xưa, nhưng biết tìm đâu con đò qua bến lở ...
Câu 2: Có phải thời gian cho tuổi đời chồng chất, mà cội mù u nghiêng xuống mặt sông buồn. Đất lở cuốn trôi theo con nước vô tình. Cho cội đổ cành nghiêng xóa đi rồi bến hẹn, để lạc hướng chim trời qua mấy cuộc bể dâu. May rủi dòng đời có xuôi ngược về đâu, thì một khúc sông quê vẫn tràn trong trí nhớ. Nhớ mồi hoàng hôn con đò qua bến lở, ngoảnh lại bãi bồi có người đứng trông theo ...
Nhạc:
Ơi! con sông quê, bao năm đã lở đã bồi, đời biển dâu, nên anh cũng giạt quê người. Chiều nay bỗng nhớ cây mù u, dòng sông in bóng em chiều thu. Về đây mới biết, bên sông không còn mái nhà ngày xưa .
Sóng đời cuộn trôi lỡ rồi sông bên đó, nhà em đã bỏ làng đi mãi không về, mỗi ngày bên sông không còn em đi học, ngọn gió ru buồn, buồn trong nhánh mù u .
Nhánh mù u con bướm vàng không đậu, câu ca từ thời thơ dại ru sang, sông quê trường làng con đò bên cát lở, cũng vì em xa, mà thành điệu nhớ não ...lòng..
Câu 5: Ôi! cái chơn chất tình quê mà như đắm như mê như có linh hồn ở con đê ngọn cỏ, cơn gió hắt hiu nâng niu nỗi nhớ dòng sông quê bên lở bên ...bồi. Cho kỷ niệm ngày thơ luôn thao thức ngậm ngùi. Dù nhánh mù u con bướm vàng không đậu, nhưng hoa trắng vẫn nở đầy lên bóng mặt sông quê. Khép lại tuổi đời những vụng dại đam mê, gởi lại suy tư trong vầng trăng cổ tích. Nếu dòng sông quê vẫn còn trong trí nhớ, thì kỷ niệm ngày thơ năm tháng chẳng phai mờ.
Câu 6: Người đi rồi ta cũng lại ra đi, bỏ lại dòng sông và con đò trong nỗi nhớ. Đêm từng đêm nghe đôi bờ trăn trở, có con sóng nào vỗ nhẹ giữa tim em. Không thể làm vách núi đợi bóng chim, vì lối gió đường mây không hẹn ngày trở lại. Ta bước vào đời như dòng sông ra biển, muốn được thành mây làm mưa đổ trên nguồn. Em đi cho khúc sông buồn, đò ngang bỏ bến sân trường nhớ thương. Trăng mờ khuất bởi màn sương, sông quê thao thức đêm trường nhớ em .