Hơi Pôkô ơi
Dòng sông mênh mông.
Đôi bờ cây xanh biếc,
nước chảy xiết sâu thẳm.
Qua tháng ngày hơi sông ơi có biết.
Anh lái đò tên gọi A Sanh, A Sanh
Ngày đêm anh lái đò trên sông,
Dù gian nguy vẫn vững tay chèo
Đò anh đưa bao người
đi đánh Mỹ bao năm ròng.
Chiến tuyến đây thầm lặng,
nhịp chèo lập công.
Giữa sông sâu đẩy lùi sóng dữ,
Mắt sáng ngời ngọn lửa căm thù
Mỗi chuyến đò một trận chiến thắng,
A Sanh ơi đẹp mãi chiến công.
Dòng Pôkô sáng ngời tên anh,
Làng buôn ca hát goi tên anh
dù sông kia có cạn,
Dù non kia có khi mòn.
Tấm gương anh không mờ,
đời đời rực sáng.
Những tháng ngày gội mưa tắm nắng,
Với con đò một lòng đánh giặc
Đôi tay chèo cùng dòng sông kháng chiến.
nước mênh mông lời thề A Sanh.
Non cao đâu bằng, Sông sâu đâu sánh
Hờn căm chất nặng tim anh,
Thề quyết giữ núi rừng Tây Nguyên
Ngày đêm anh lái đò trên sông,
Dù gian nguy vẫn vững tay chèo
Đò anh đưa bao người
đi đánh Mỹ bao năm ròng.
Chiến tuyến đây thầm lặng,
nhịp chèo lập công.
Giữa sông sâu đẩy lùi sóng dữ,
Mắt sáng ngời ngọn lửa căm thù
Mỗi chuyến đò một trận chiến thắng,
A Sanh ơi đẹp mãi chiến công.
Dòng Pôkô sáng ngời tên anh,
Làng buôn ca hát goi tên anh
Dù sông kia có cạn,
Dù non kia có khi mòn.
Tấm gương anh không mờ,
đời đời rực sáng.
Những tháng ngày gội mưa tắm nắng,
Với con đò một lòng đánh giặc
Đôi tay chèo cùng dòng sông kháng chiến.
Nước mênh mông lời thề A Sanh.
Non cao đâu bằng,
Sông sâu đâu sánh
Hờn căm chất nặng tim anh,
Thề quyết giữ núi rừng Tây Nguyên
Hỡi Pôkô ơi
Dòng sông mênh mang,
Đôi bờ cây xanh biếc
Nước chảy xiết sâu thẳm,
Qua tháng ngày hỏi sông ơi nhớ hết
Bóng dáng người lái đò A Sanh...A Sanh...A Sanh...