Anh đã nhớ em như giọt sương nhớ lá, như biển cả nhớ thuyền
Hơn một lần khiến nhớ là từng bước nhỏ đoan trang
Và một lần anh thương lắm, em mặc áo tím buổi chiều tím không tên
Em đứng giọt nắng tím rớt lên mình, rớt lên thềm.
Em sợ thiếu vắng anh như mùa đông sợ thiếu nắng
Như cành cây sợ trơ trọi một mình
Cây sẽ héo khô chờ mục rã, còn sợ cát bụi phũ mồng mềnh
Chiều mưa mờ góc phố, bâng khuâng nghe hãi sợ thầm
Nếu mai chiều ta phải mất nhau, hai ta ai sẽ buồn nhiều hơn
Ai sẽ sớm nhận ra mình sẽ lạnh lẽo, vẫn cô đơn
Em ở xa một mình, bông hoa tươm mật ngọt
Quên giữ gìn sợ rồi hương ngất ngây bay
Gió sẽ vô tình hôn lên mái tóc, mưa nắng làm nhạt phai.
Không ai ngăn chắn gió và đâu có ai che nắng che mưa
Bước mòn bước mỏi đâu ai đón ai đưa.