Ôi ngọn gió đông về
thổi lạnh đầu sông
buồn dâng trên bến mênh mông
Ai ra ngoài xứ xa
để giờ người ta
chiều nhìn cơn gió đông qua
Gió ơi nỡ đem tình buồn
nỡ đầy sầu vương
lời ru đau xót thê lương
Ai gieo tình đắng cay
để rồi chiều nay
lòng như muối xát ai hay
Ngày xưa
khi gió đông qua
son sắc đôi ta
mùa đông nhưng ấm người ơi
Mà nay mùa gió đông về
anh quên cầu thề
để còn đò
buồn tiếng đợi chiều quê
Còn đâu câu nói yêu đương
nay cách muôn phương
thuyền qua mấy bến còn vương
Dòng sông
rẽ chia bao dòng
anh cũng thay lòng
giờ chỉ còn
cơn gió lạnh chiều đông