Gái Quê..
Gái nghèo nhà quê, vốn thật hiền ngoan,ăn nói nhẹ nhàng.
Gái quê,đức hạnh đoan trang.
Sớm chiều đảm đang mưa nắng em không màng.
Tuồi tròn đôi 8.xinh thắm như mơ,biết bao trai làng ngẩn ngơ.
Thành đô phồn hoa,ngọc ngà kiêu xa...
Vẫn không siêu lòng em gái quê chưa chồng.
Gái quê,không trang sức lụa là..
Son phấn đậm đà,nhưng thật thà thủy chung.
Gái Quê,ai ơi chớ chê cười,,,về đây mới hiểu tấm lòng người quê....!
2.
Mối tình lìa tan, câu giàu sang quên kẻ cơ hàn.
Chữ nghèo còn mang, nên người xưa đã bước sang ngang.
Thương nhau cớ sao, cho tình ta dang dở duyên đầu.
Lời thương hôm nào, sao bây giờ nỡ đành phụ nhau.
Mới ngày nào đây, mình hẹn nhau đến câu bạc đầu.
Mới ngày nào đây, nơi hẹn thề ngàn năm khó phai.
Giờ sao đổi thay, quên tình xưa, quên cả hẹn thề.
Người vui bên chồng, anh bên này nuốt lệ buồn trông.
Không đánh mà đau, Không đánh mà đau
Không đánh mà đau, Khi người xưa đã bỏ ta rồi.
3.
Yêu dân tộc Việt Nam máu đỏ da vàng
Yêu anh yêu chị, yêu bạn yêu bè
Yêu con đường làng ngày ngày hai buổi đến trường
Thuở còn bắt bướm hái hoa.
Yêu dân tộc Việt Nam nòi giống Lạc Hồng
Yêu cha yêu mẹ ân nặng nghĩa đầy
Yêu cô nhà bên thuở còn hai đứa tắm mưa
Giờ này nên nghĩa cau trầu.
Thương ai, thương ai xa xứ lạc loài
Bơ vơ tha phương đất lạ quê người
Ngậm ngùi lòng xót xa,
Mắt lệ đong đầy vơi nỗi nhớ.
Yêu dân tộc Việt Nam máu đỏ da vàng
Yêu anh dân cày yêu người nơi chiến trường
Ta không thể quên mình là anh em một nhà
Đậm đà tình nghĩa trước sau.
Ai xui khiến chi, tình chẳng ra gì, vì đôi tay trắng, thân anh nghèo như mực mồng tơi.
Nuốt lệ buồn đau, khi tình xưa đã lỡ nhịp cầu.
Nuốt lệ buồn đau, khi tình ta đã xa mất nhau.
Người ta đón dâu, riêng mình tui thui thủi âu rầu.
Nhìn em qua cầu, anh nghe lòng trĩu nặng buồn đau