Đêm trắng đêm Chong đèn tôi viết Những chuyện xưa bọn mình
Ngày anh với tôi Như hình với bóng Kết thân đôi đầu xanh
Nhớ nhau khi bình minh Gối tay nhau tàn canh
Nhìn đời bằng ánh mắt ân tình sáng long lanh
Vào đời bằng tiếng hát trung thành nhớ không anh Nghĩ gì lá xa cành
Thời gian thắm thoát thoi đưa Tuổi thơ ấu còn đâu nữa
Mỗi người một phương Xa xôi càng thêm nhớ thương
Thương nhớ khôn lường Giờ còn một bóng với trọn niềm ước mong
Biền biệt một bóng, đếm từng cơn gió đông Anh nhớ. Tôi mong
Khi lá thu vàng bao lần rơi Ai biết không ?
Tôi nhớ anh, Như người yêu nhớ những buồn vui cuộc đời
Đường ai nấy đi Hai người hai lối biết thương nhau mà thôi
Ấu thơ đi về đâu Để mưa hay mùa ngâu
Lòng mình chỉ muốn níu ân tình mãi anh ơi
Mà đời là suối nước vẫn vô tình mãi êm trôi Tiếc gì cũng qua rồi.
Mưa Đêm Ngoại Ô
Trời đã khuya rồi đây, trăng chênh chếch xuyên ánh qua mành.
Trời đã khuya rồi đây, mưa trên xóm xa ánh đô thành.
Đường ngoài kia không xôn xao, không đẹp vì đèn màu.
Ôi! Đường dài hun hút với đêm sâu.
Bước chân ai qua mau, dưới mưa nghe nao nao lẫn tiếng còi tàu thét lâu.
Nằm giữa đêm ngoại ô, nghe mưa rớt trên khóm tre già.
Thầm nhớ ai ngoài xa, đang tranh đấu cho nước non nhà.
Người anh tôi không quen ơi!
Mưa rừng về ngợp trời, mưa làm chi cho ướt áo anh tôi?
Đến mai khi nơi nơi, gió im mưa thôi rơi mời anh qua làng tôi.
ĐK:
Đây ngoại ô, nhạt ánh đèn khuya.
Đèn vàng hiu hắt soi con đường mờ mờ bóng mưa,
Nhưng tin yêu thắm lòng ta.
Xin tặng anh, người trai vì dân.
Nụ cười em gái yêu với tình thương như ánh xuân,
Mang theo anh nhé lúc hành quân.
Để những đêm trời khuya, mưa tí tách như đếm canh dài.
Ở chốn xa ngoài kia, nơi biên giới sương khuất cây đồi.
Người anh tôi không quen ơi!
Trên đường dẹp giặc thù, nếu chợt nghe tim ấm giữa xa xôi.
Gió mang ra biên khu, mến trao anh câu ca một đêm mưa ngoại ô.