Lời chia tay cay đắng, tàu đi trong đêm vắng lướt qua cánh đồng cỏ xanh
Mắt cay tình mỏng manh
Tránh xa lời thế gian, con tàu trốn nhanh trong lòng núi sâu.
Đèn nhà ai le lói, tình yêu như mây khói thoáng qua để rồi cách xa
Nhớ chăng lời thuở xưa? Chiếc hôn nồng tiễn đưa, ga buồn hắt hiu xa em chiều mưa!
Buồn riêng ai có thấu
Vầng trăng thanh yêu dấu, suốt đêm trăng ngủ với ta
Hỡi duyên tình đã qua, có thương đời gió sương, xin gửi đến ta đôi lời vấn vương.
Đời như con suối vắng
Tình yêu như trái đắng, ái ân như là bóng mây
Phút vui còn mãi đâu Với bao lần bể dâu con tàu sẽ đưa tương lai về đâu?
Đêm nay xa Paris bằng trái tim mang sầu bi
Con sông Seine xanh lơ là duyên kiếp thuở xa xưa
Có em bên tôi đời bỗng thấy vui tươi
Tàu về sẽ mang một toa hương yêu.
Ta si mê Paris từ lúc em trao tình si
Ôi Paris yêu ơi, người đã níu lấy chân tôi
Chỉ có em tôi là sóng gió ra khơi
Đời mình mãi mãi là yêu quên thôi.